Lời tựa:

 

In me the tiger sniffs the rose. (Trong lòng tôi có mãnh hổ dịu dàng ngửi đóa tường vi. ) ” —— Siegfried Sassoon.

 Trong lòng mỗi người đều có một mãnh hổ, cũng có một đóa tường vi.

 Mãnh hổ có móng vuốt sắc bén của mãnh hổ, tường vi có hương thơm của tường vi..


 

Lời dẫn:

Một ngày nào đó.

Mọi câu chuyện trên thế giới này đều bắt đầu từ một ngày nào đó, một ngày nào đó thật ra rất đỗi bình thường chẳng hề lạ lẫm, thế nhưng ngoảnh nhìn lại, cảnh xuân vẫn xinh đẹp, sắc thu vẫn dịu dàng, trong khi bạn đã sớm quên mất ngày nào đó là như thế nào rồi. Có đôi khi hồi ức thật đẹp, chỉ vì bạn muốn người ấy thật đẹp trong hồi ức, thậm chí khi đó Miêu Uyển cho rằng chỉ cần Trần Mặc cười với cô một lần thôi, cô sẽ thấy trên thế giới này nở đầy hoa.

Ngày nào đó, khi người ấy chưa xuất hiện, hết thảy mọi thứ đều bình thường, bầu trời Cổ Thành [1] vẫn quang đãng, nền trời màu xanh xám, quán cà phê mà Miêu Uyển làm việc nằm ở một góc phía đông nam Cổ Thành, cách một con phố chính là nơi đóng quân của chi đội [2] vũ cảnh [3], sáng tinh mơ có thể trông thấy đám tân binh non nớt ra ngoài chạy vòng quanh, Miêu Uyển và Mạt Mạt từng trêu ông chủ, nói rằng mở quán ở chỗ này, có phải yên tâm quá rồi hay không?

Ông chủ ngửi hương cà phê, vẻ mặt ngây ngất, nói, tất nhiên! Gạch còn chẳng kịp nhấc lên, bộ đội con em nhân dân đã lao ngay tới giải cứu đồng bào rồi.

Miêu Uyển và Mạt Mạt không đừng được cười. Mở quán cà phê chứ có phải mở quán bar đâu, lấy đâu ra nhiều gạch như thế.

Chiều thứ Bảy, khi ánh nắng ấm áp tỏa ra là thời điểm quán cà phê làm ăn tốt nhất, ánh nắng óng ả mềm mại chiếu rọi lên tấm cửa sổ thủy tinh, trong không khí bồng bềnh mùi hương bánh gato mật ong.

Phong cách trang hoàng của quán cà phê này không giống với các quán khác, ánh nắng lành lạnh, không có cái loại sắc thái ảm đạm mà dân ghiền cà phê yêu thích, tên gọi cũng thật đơn giản, gọi là: Nhân Gian.

Bởi vì ông chủ bảo, thiên đường quá xa, nhân gian vừa vặn.

Miêu Uyển đứng phía sau quầy hàng “Nhân Gian” hòa tan sôcôla, cốc thủy tinh trong suốt ngâm trong nước ấm, bọt khí thoát ra từ đáy nồi đun nước khiến cốc thủy tinh nhẹ nhàng đong đưa, Miêu Uyển cầm thìa inox khuấy đều chất lỏng nâu đậm, hương sôcôla ngọt ngào say lòng người mờ mịt tỏa ra, lan tỏa trong không khí, nóng lòng muốn thử.

Mạt Mạt cầm menu vào làm Espresso, tiện tay quệt một chút kem trên thìa khuấy ngậm vào miệng.

“Ưm?” Cô kinh ngạc nhíu mày.

“Ăn ngon không?” Miêu Uyển mặt mày rạng rỡ.

“Giống như ice-cream.” Mạt Mạt bỏ tách cà phê xuống, tìm thìa xúc một muỗng.

“Đây là kem bơ động vật, không giống với kem béo thực vật bọn mình thường ăn.”

“Động vật á! Có mập được không …” Mạt Mạt căng thẳng.

“Cậu tưởng ăn bơ thực vật thì không mập chắc? Thử cái này xem.” Miêu Uyển bí bí ẩn ẩn đưa ra bình rượu trong tay.

Mạt Mạt ngửi một cái, hương rượu lâng lâng.

“Rượu mơ, tác phẩm ngâm mà cha tớ tâm đắc.” Miêu Uyển vui vẻ chớp mi, đổ một ít ra chén con con, thử nuốt xuống một ngụm nhỏ. Chua, ngọt, một chút cay, rượu tinh túy đậm đà, tê tê nơi đầu lưỡi, quả nhiên là đồ tốt, rượu ngon sẽ khiến con gái uống đến nỗi mê say.

“Cậu muốn làm gì nữa thế?” Mạt Mạt bưng khay đi ra ngoài.

“Tí nữa cho cậu xem.” Miêu Uyển đắc ý nháy mắt mấy cái.

Sôcôla trong nồi cách thủy mềm mượt như làn tơ, thêm kem vào, thêm sữa đặc, màu nâu đậm được nghiền vụn ra, khuấy lên tạo thành hoa văn cẩm thạch, sau đó chầm chậm dung hợp, Miêu Uyển nâng cốc chất lỏng từ từ thêm vào, mùi hương bồng bềnh trong không khí trở nên mê loạn mà phức tạp, như thỏa thích vui đùa, Miêu Uyển bỗng cảm thấy hưng phấn lạ thường.

Sôcôla lỏng mềm mại lềnh bềnh kéo thành từng sợi tơ tinh tế mềm mại, hòa vào kem bơ, máy đánh trứng làm hết phận sự, phát ra tiếng o o, Miêu Uyển bỏ thêm mấy viên đá vào chậu nước đá bên ngoài bát kem[4]. Đây là thời khắc đầy hạnh phúc, tay cô rất vững, cốc thủy tinh nghiêng ở góc độ phù hợp, Miêu Uyển mang theo một loại tâm tình thành khính chờ đợi tác phẩm của mình, tựa như đang chờ đợi một đứa trẻ sắp chào đời, bánh ngọt được toàn tâm chờ mong mới có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

“Thế nào?” Miêu Uyển hồi hộp nhìn Mạt Mạt, kem bơ thoạt nhìn mềm mại mà mỏng manh, như một áng mây buồn.

Mạt Mạt chớp chớp mắt, sắc mặt không hề thay đổi, lại chớp chớp mắt, cô đang chọc tức Miêu Uyển, nhìn Miêu Uyển hai mắt sáng ngời, dáng vẻ hồi hộp như thế thật là thích thú, cô rất muốn trêu cô ấy thêm một lúc nữa. Thế nhưng, chiếc chuông gió treo trên cửa chính đúng lúc này vang lên, chuông đồng âm sắc xa xưa ấy là do ông chủ mang từ Đại Nghiên Cổ Thành [5] về, Miêu Uyển vô thức từ phía sau Mạt Mạt ló đầu ra.

Một giây đồng hồ trước và giây tiếp theo trong phút chốc trở nên không giống nhau.

Muốn biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu không?

Vấn đề này mà hỏi Miêu Uyển sẽ thấy thích hợp vô cùng, hồi học tiểu học là người ngồi cùng bàn cho cô mượn nửa cục tẩy, lúc học sơ trung lại là vị anh tài lớp toán học khéo tay, viết chữ bằng phấn trên bảng rất đẹp, khi học cao trung là vị học trưởng cao lớn quanh năm suốt tháng mặc áo sơmi trắng và áo khoác đỏ…

Thế gian luôn tràn ngập kỳ tích, trong một nháy mắt nào đó bạn bỗng nhiên quyết định sẽ rung động với ai, có thể là bởi một nụ cười, một cái cúi đầu, hoặc là một thoáng nhíu mày. Rõ ràng là không có bất kì lí do gì, nhưng mà ở một khu vực nào đó trong đại não của bạn chợt điên cuồng phóng ra chất dẫn truyền thần kinh [6], làm cho nồng độ Dopamine [7] trong máu bỗng chốc tăng vọt, loại biến hóa này khiến cơ thể bắt đầu trở nên ấm áp, nhẹ nhàng bay bổng như bước trong mây.

Vì thế lý trí hoang mang hỏi tình cảm: tao làm sao thế này?

Tình cảm ngượng ngùng trả lời: mày yêu rồi.

Đúng vậy, Miêu Uyển thầm nghĩ, mình yêu rồi!

Từng trái từng trái tim hồng trong mắt bay ra.

___________________

Chú thích:

[1] & [5]: Cổ Thành, Đại Nghiên, Lệ Giang.

[2] Chi đội: Cấp tổ chức trong quân đội tương đương với trung đoàn hoặc sư đoàn, như chi đội độc lập, chi đội du kích.

[3] Vũ cảnh: Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc

[4] Kem bơ động vật cần giữ ở nhiệt độ thấp, có thể đặt trong chậu nước lạnh.